Phải! Mưa xuân, đó là triệu triệu những mũi kim tinh tế của đất trời may thành cảnh vật tiêu sơ mà đẹp đẽ, lộng lẫy mà bình dị. Từ những mũi kim ấy, những lộc non mơn mởn, sức sống của đất trời, nhẹ nhàng thức giấc và sinh sôi sau những ngày tháng giá lạnh của trời đông. Những đường kim ấy đưa vào cành cây, cành cây bỗng trở nên mềm mại, chất chứa những màu xanh tươi và những mầm sống mới. Đó là bức tranh với màu xanh đẹp đẽ và những nụ hoa duyên dáng nở một nụ cười nhẹ nhàng mà thanh khiết. Trên những cánh đồng, mưa xuân lại cùng bàn tay người nông dân đang trải ra một màu xanh non mơn mởn. Và những hạt mưa rơi vào lòng ta, sau giây phút phơi phới bồng bột ban đầu, lòng ta bỗng se lại không biết là do đâu. (Trích “Mưa mùa xuân”, Hồng Thúy).
Chỉ ra phép liên kết câu được sử dụng trong đoạn văn.